Truyện ngắn của LÊ HUỲNH LAN
Tôi về lại nơi này để tìm em. Không còn
bị động về thời gian nên tôi có phần thong dong tự tại khác xa với
lần trước. Mới có ba năm mà cảnh vật thay đổi nhiều đến nỗi tôi
không còn nhận ra đường vào ngõ cũ. Gió nhẹ, mưa lất phất, cảnh cũ
người xưa lặng lẽ kéo nhau về.
Lần đầu đặt chân đến thị xã
vùng ven này là lúc bọn tôi được phân công chấm thi. Vì môn Văn là môn
chấm trước nên ai cũng tranh thủ làm cho xong sớm để còn thưởng ngoạn
vùng nước nổi linh thiêng này.
Khu nhà tập thể toàn mạng nhện
và cứt dơi. Hạnh ngao ngán giả bộ kêu đói bụng đòi đi kiếm chút gì
lót dạ. Màn đêm dày đặc. Mưa lâm thâm, ễnh ương cất tiếng gọi bầy
ngắt ngang ngắt nghen não ruột. Cầm cái đèn pin tiểu xoay xoay tôi ra
vẻ người cứu rỗi mặc dù cái bụng cũng sôi sùng sục từ đầu hôm,
giả đò ỡm ờ đồng ý. Cái bóng đen xẹt qua làm hai đứa đứng tim.
Thằng nhỏ cỡ 12, 13 tuổi gầy gò, đen nhẻm đứng xớ rớ ở cửa ra vào
ấp úng: Dạ, em … muốn gặp cô chơi… Đi chấm thi lần đầu, có ai gửi
gắm gì đâu, sao có trường hợp này vậy kìa. Tôi nhìn em dò xét. Hạnh
giục đi. Tôi kêu thằng nhỏ đi luôn, muốn gì vừa đi vừa nói cũng được.
Có thằng nhỏ dẫn đường nên tôi
không bị chộp ếch lần nào. Hạnh thì có. Nó không dám than vì là
người khởi xướng dặt một dặt hai đòi đi cho bằng được. Đường thị xã
vùng ven ổ voi ổ cáo loang lổ lầy lội hết biết. Kiếm được cái quán
trần ăn trăn quấn. Ngồi chưa nóng chỗ đã phải dời đổi vì ghế hết gãy chân rồi lại nhíp đít. Quan
sát trong quán tôi nghĩ hoài không ra món ăn gì: Búng
pò hóc CPC. Bà chủ quán đon đả vì thấy khách coi bộ lạ. Mấy cô
ăn gì? Dạ, món này nè. Tôi chỉ vô cái bảng cáu bẩn gọi món. Thằng
nhỏ thẽ thọt: Nhà tập thể có cầu
hôn cô? Ý nó hỏi có toilet không, vì ở đây toàn đi cầu cá tra không hà.
Đặt hai tô bún lềnh lềnh mùi ai ái toàn
quốc lên bàn, bà chủ quán liếc xéo xẹo nói như rít qua kẽ răng:
Mày phá tao hoài đi nghen con! Chưa đi mưa chưa biết lạnh hả? Thằng nhỏ
rụt đầu le lưỡi. Gió sau mưa dù nhẹ nhưng cũng lạnh hơn. Hạnh đảo
đũa một vòng lớn đến tận đáy tô tìm động vật nhưng chỉ thấy thực
vật là giá và ngò gai. Tôi húp thí đại một muỗng nước lèo thì lâm
vào cảnh chim quyên ăn trái khổ qua.
Bây giờ mà đứng lên trả tiền thì có khi ngày mai về má nhìn không
ra. Từ khi bị thằng nhỏ đá xéo, bà chủ quán cứ nhìn bọn tôi lom
lom. Giả vờ lỡ tay để ớt cay tôi xin bà chén súp. Bà chủ quán lừng
khừng vài giây rồi tiến lại tô bún xốc bưng đi, lúc trở ra bà khuyến
mãi cho nắm giá sống nằm thùa lùa trên tay còn lại. Tôi trộm nghĩ.
Mai mình về rồi có gặp lại cũng là hy hữu. Kệ. Tôi đứng dậy dũng
cảm kêu tính tiền. Thoáng ngạc nhiên nhưng Hạnh cũng bỏ đũa chạy
theo. Thằng nhỏ đi trước cười khả khả: Bún Cam - pu - chia… có một
không có hai… kha… kha.
Đi xe đò từ sáng đến xế chiều mới tới
nơi, nhóm tôi họp hội đồng chớp nhoáng là đã tối thui. Về tới nhà
rã rời chân tay chỉ muốn nằm. Thằng nhỏ chưa chịu về. Nó xăng xái
giúp tôi dọn chỗ ngả lưng. Xong xuôi nó mào đầu vẻ bí ẩn. Em được ơn
trên cho cái vong theo nên đoán gì trúng phóc cái nấy. Thiệt đó. Hôm
qua em ngủ mơ thấy núi trôi lềnh bềnh trên sông Tiền, sáng nay em gặp
được hai cô đó. Mà núi trôi coi chừng có đau có bệnh nghen cô. Tôi
cười. Vong theo thì sướng chứ sao. Ai nỡ hại người khi đã chết. Hổng
ấy mai cô mua xôi chè cúng đi. Thằng nhỏ vẫn nhiệt tình. Mai nếu hổng
bị gì cô tới chỗ em chơi. Nhà em chỗ vịnh Lâu đài chìm gần mé sông.
Tôi khép hờ mắt mơ màng nhưng vẫn còn nghe văng vẳng tiếng thằng bé
kiếu về.
***
Em học lớp mấy? Tôi hỏi em.
Dạ lớp 6A6 cô An chủ nhiệm. Nó
nói một hơi đầy vẻ tự hào. Chiều chiều em hay ra chợ chồm hổm, ai
kêu gì làm nấy, hổng kêu em cũng làm. Ai cho thì tốt không cho thì
cũng không sao. Hạnh ra vẻ chưa tin. Nó tiu nghỉu chỉ có ánh mắt là
vẫn sáng rực niềm tin không cần chứng minh hay tranh thủ sự đồng tình
vào lúc này, ít nhất là của tôi.
Sao em không làm một việc cụ
thể nào đó như đưa đò chẳng hạn. Nó làm thinh ánh mắt xa xăm như
nghĩ ngơi điều gì. Trước đây có lần đi chợ, tôi lớ ngớ vụng về va
vào thằng bé trạc tuổi nó. Thằng bé đứng dậy sừng sộ bảo tôi đền
tiền thuốc. Má nó cũng hầm hầm cầm cây đòn gánh chực phang vào tôi
nếu tôi dám cương. Người ta xúm vào chỉ trỏ một hồi. Tôi móc túi
lấy tiền đền thì tiền không cánh mà bay mất. Tôi mếu máo khóc không
thành tiếng. Tiếng xầm xì vang lên. Lạ thay hai mẹ con thằng bé không
nằng nặc đòi tiền đền như ban đầu mà lặng lẽ chuồn êm. Hóa ra tôi
bị gài. Phố chợ nhan nhãn trò lừa đảo, ăn cắp, cướp giật, móc túi,
đánh nhau như cơm bữa mà nhân vật chính là mấy thằng choai choai trạc
thằng nhỏ này.
Em tên gì? Em tên Huỳnh Văn Nu. Nu ăn ổi
nè. Dạ thôi, ổi ăn đau bao tử khó tiêu, cầu kỳ lại xa, thôi hổng ăn
đâu. Bỗng Nu cất giọng ca câu vọng cổ mùi như nghệ sỹ Út Trà Ôn hát
bài Tình anh bán chiếu. Chưa đã
nó nhại luôn giọng ca sỹ Bảo Yến hát: Hồng Ngự ơi, tôi sẽ không bao giờ quên, tôi vẫn hay gọi tên em… Hồng
Ngự ơi… nhớ em muôn đời… Hạnh cười ngặt nghẽo như đứa trẻ làm
thằng nhỏ cũng cười theo.
Hạnh ói ôm bụng kêu đau. Trúng
thực rồi. Nu nói. Nó chạy te te mua thuốc tuốt đằng chợ nhỏ cách đó
chừng bốn năm cây số. Uống thuốc xong Hạnh nằm im ngủ. Tôi nhìn em. Nu
cao như cây tre miễu. Toàn thân em
chỉ có đôi mắt là đỉnh nhất. Nhớ hôm qua ánh mắt đó cho tôi
thấy vẻ căm giận lung lắm về sự bất lực của lời nói mình trước
người đối diện. Ánh mắt muốn bảo vệ chân lý nhưng bị người ta tước
bỏ. Ánh mắt cương nghị đượm buồn khi nhìn vào khoảng xa vô định. Tôi
rùng mình vội lấy áo khoác mặc. Nu tinh ý. Cô bịnh rồi. Trối nước
đó cô ơi. Bịnh này xông là hết liền. Tôi kiếm chỗ nằm. Toàn thân ê
ẩm. Đây là đêm thứ hai cũng là đêm cuối tôi ngủ lại đây. Nu đi đâu mất
biệt. Tiếng thằn lằn chặc lưỡi nghe rõ mồn một. Tôi thấy nhớ nhà.
Ngày đi, thằng em cắc cớ cá độ tôi mà không khóc nó thua chầu ăn
sáng. Tôi không thèm chấp, đây đâu phải lần đầu tôi xa nhà? Vậy mà nó
thắng. Nước mắt chảy dài. Cô khóc sao cô? Để em nấu nồi thuốc nam
nầy cô xông là hết oải liền hà.
Mưa mấy ngày lá tràm cũng âm ẩm cháy cưỡng cầu. Nu hì hục dưới bếp
dã chiến cả nửa tiếng mới khệ nệ bưng nồi xông nghi ngút khói lên
đặt ngay ngắn ở đầu giường chỗ tôi đang nằm. Khẽ khàng em nói: Cô
xông đi cô, để em trùm hai cái mền lên dùm cô cho kín hơi. Nu làm thuần
thục như cô dâu mới chăm sóc mẹ chồng. Hé hé nắp nồi nghe cô coi
chừng ngộp. Coi chừng phỏng cô ơi… rồi rồi… cô êm chưa? Mồ hôi túa ra trên mặt trên lưng tôi như tắm. Tốc
mền ra tôi không thấy Nu đâu. Thay đồ xong xuôi tôi thấy nhẹ người. Tôi
kêu Nu đi dạo cho đỡ buồn. Nó lui cui dọn dẹp nồi xông đặt gần cửa ra
vào, khi nào về lấy cho dễ. Tôi ghé tiệm định mua cho Nu cái áo thun
làm kỷ niệm. Bà chủ shop thấy Nu mừng rỡ: Mấy hôm nay mầy đi đâu sao
không phụ cô dọn đồ, mưa ướt hết luôn. Ờ mấy ngày nay hơi ế mầy đi đâu
vậy, có chuyện gì hôn? Mai lại tiếp phụ sẵn mở hàng dùm cô luôn thể
nghe hôn.
Em không dám nhận đồ của cô cho
đâu. Nu vừa nói vừa bưng cái nồi chạy như bay trong đêm. Sáng hôm sau
đoàn tôi về sớm. Tôi lóng ngóng chờ em khiến Hạnh nheo nhéo đe dọa xe
bỏ ngủ lại nữa bây giờ. Tôi về như bỏ lại một nỗi niềm.
***
Ghé cái quán Búng pò hóc năm xưa tôi hỏi thăm Nu. Bà chủ quán nhướng cặp
lông mày mới xăm xanh lè hỏi lại: Nu nào? Ở đây cả chục Nu lận. Bà
cũng quên tôi người đã xăm mình bỏ mứa tô bún của bà cách đây ba năm.
Mấy ông khách đang đánh cờ cũng tham gia. Thằng Nu ốm ốm đen đen là
thằng Nu Cặp vì nghe đâu nó là trẻ sanh đôi. Ối mà có ai mà biết ba
má nó là ai đâu, nó ở với bà ngoại hơn tám mươi tuổi. Tội lắm bà
cháu nương nhau. Nghèo chứ không nhơ bợn ai thứ gì. Tôi mừng rơn hỏi
dồn: Vậy nhà Nu… Cặp ở đâu hả chú? Ở sau xóm mả. Nhưng còn ai mà cô
vô. Nó có bệnh giật kinh phong. Hôm đó nó ra bãi mò hến thì lên cơn,
trưa nắng không ai trông thấy nên nó chết rồi. Tội nghiệp lắm cô ơi,
khi phát hiện chính tui ẵm nó lên chứ ai. Nó chết vì thở không được.
Tui móc trong mũi nó bùn cả chén. Mắt nó trợn ngược trắng dã thấy
thương lắm. Đời nó cũng hay lam hay làm, hiền lành chịu thương chịu
khó. Nghèo đâu phải tại mình hả cô giáo? Tai tôi ù ù như có ai đặt
cái máy xay lúa trong màng nhĩ. Tôi khóc hu hu làm mấy người đàn bà
trong quán cũng quẹt nước mắt khóc theo. Mới sáng mà trời đã oi bức
nặng nề. Mọi người còn bàn tán nhiều lắm vì chuyện dù có cũ nhưng
hễ dỡ ra thì mới tinh. Họ nói phải chi nó có cha có mẹ đầy đủ thì
nó đã thành người rồi, đâu có
chết yểu như vậy. Nó mà không chết thì ngoại nó cũng sống thêm được
vài năm nữa. Tội nghiệp lúc chôn nó chỉ quấn chiếc chiếu với mấy
bộ đồ cũ. Ờ nó còn có cái móc khóa chữ Linh được thắt tỉ mĩ
bằng dây ni lông. Tôi sững sờ. Cái móc khóa đó là của Hạnh tặng tôi
hôm ra trường. Nu không nhận áo chỉ xin cái móc khóa thủ công làm kỷ
niệm.
Tôi cũng chỉ là cô giáo tình
cờ quen em. Bà con cô bác ở đây cả đời lam lũ kiếm miếng đã là khó
rồi có đâu lo chuyện người dưng. Thôi thì thôi, tôi về ôm theo nỗi buồn
không gặp được cố tri. Nếu là vong chắc em sẽ theo phù hộ cho tôi
phải không Nu?
L.H.L
|