TRƯỚC LĂNG CỤ TRẠNG PHÙNG KHẮC KHOAN
Thay lời cảm ơn nhà thơ Trần Lê Văn
Người có đức để cháu con phúc đức
Chữ nghĩa muôn đời chữ nghĩa của cha ông
Sinh từ mẹ từ cha
Sinh từ trời từ đất
Rường cột trải mấy triều
Mềm mại, cương cường, bất khuất
Mà nôm na đồng áng Kẻ Bùng
Ngẩng đầu mây trắng Tản Viên Sơn
Cúi nâng phù sa sông Hồng ứa đỏ
Kẻ Nủa kia, sử xanh kia còn đó
Mộ đá ong giản dị nhường này
Mấy trăm năm xanh cỏ xanh cây
Mây Kẻ Bùng dường bay dường thanh thản
Cảm hoá kẻ thù ấm tay bầu bạn
Câu thơ đề xuyên mấy trăm năm
Lời thơ dâng bát ngát trăng rằm
Trung Hoa mênh mông, Trung Hoa thán phục
Phơ tóc trắng vóc mai mình hạc
Mà mấy nghìn dặm đất nhẹ như không
Mà Quốc thể rạng danh con Lạc cháu Hồng
Dân mấy cõi tụng xưng quan Trạng
“Vẻ mặt Người nôm na đồng áng
Ta vẫn gặp đâu đây
trong thôn xóm Kẻ Bùng”.
TRƯỚC ĐỀN LÝ THƯỜNG KIỆT
Vang danh Chiêm Thành,
Bắc quốc
Hiền hòa giọt giọt mưa
xuân
Cơ Xá, Bắc Biên tơ tóc
Lửa đèn rạng rỡ huân
công
Trải vững ba triều vua
Lý
Thái Tông, Thánh Tông,
Nhân Tông
Kể gì thân mình chớp bể
Phong sương vạn dặm như
không
Hành binh tiến vào đất
giặc
Vang lừng Hịch Lộ bố văn
Như Nguyệt đêm trăng
giết địch
Vằng vặc Nam triều nghìn
năm
Đâu muốn vào cơn binh
lửa
Cần chi Chiêm nhục, Tống
sờn
Chỉ thương con đen, dân
đỏ
Mà tấc dạ vàng giang sơn
Đi trên ánh đao bóng
kiếm
Tim thiêng giữ mối cương
thường
Suốt một thân phò nghĩa
lớn
Thác còn thơm thảo quê
hương
Chiều mưa xuân mờ cay
mắt
Cỏ cây đá sỏi cựa mình
Cửa đền lặng im trầm mặc
Lấm tấm chuông chùa hiền
minh.
Nguyễn
Trãi
Côn Sơn rêu thẳm xanh
Lòng người xanh rêu
thẳm
Ba ngàn thước thông
reo
Gió khuya về động
bóng
Ức Trai kia lồng lộng
Ngàn năm ngậm oan
khiên
Tơ tóc lìa máu ấm
Vằng vặc sáng đêm đêm
Thiên tài sao mơ ngủ
Công danh tủi nhục
cầm
Dòng máu non tơ tóc
Nhỏ buốt mấy trăm năm
Hận trời cao chất
ngất
Phủ phục kiếp thông
xanh
Thương cỏ hoa bằn bặt
Bầu máu thơm sữa
nguồn
Ta đâu cần bia, bảng
Ơi nọc người thế gian
Trả máu non tơ tóc
Về u oa tiếng đàn.
Nguyễn Bỉnh Khiêm
Ông tự nhận mình dại
dột
Thanh am vắng vẻ lui
về
Mặc chốn quan trường
gươm máu
Giang
san chao đảo phân ly
Hay gì xui vào binh
lửa
Ta như viên sỏi trong
giày
Thiên hạ mênh mang
vạn dặm
Tiếc gì một thoáng
mây bay
Vương quyền đảo điên
sớm tối
Cỏ hoa liệu có thanh
nhàn
Người say máu người u
tối
Lương thần liệu có vô
can
Trăm dân lầm than đói
khổ
Cao cao tại thượng
ích gì
Xác trẻ phơi đầy nội
cỏ
Thanh tâm tịnh trí mà
chi
Trời cao bay đầy mây
trắng
Tiếng gà thơ thới bến
sông
Trước mấy trẻ trâu về
xóm
Thì thầm gợi nhớ về
ông.
|