Nguyễn Giang
San
Em về Đồng
Tháp với anh
Em về Đồng Tháp với anh
Để thương đến ngút ngàn xanh ruộng đồng
Thương từ Hồng Ngự, Tam Nông
Thương qua Sa Đéc, Lai Vung, Lấp Vò
Bỏ sau lưng những chuyến đò
Cầu Cao Lãnh nối hẹn hò lứa đôi
Nhánh sông trong đục lở bồi
Gói bao trầm tích đổi dời tháng năm
Cao Lãnh một sớm về thăm
Hương sen gọi thức thanh âm phố phường
Tên hoa gọi những tên đường
Tiếng chim mượt phía màn sương bờ hồ
Gáo Giồng đương buổi nước nhô
Xuồng ba lá rước em vô bưng biền
Sóng soi má lúm đồng tiền
Khách phương xa nhớ mùa duyên đồng bằng
Châu Thành sáng một đêm trăng
Chung trà thơm chuyện làm ăn miệt vườn
Gió mời nhãn chín đưa hương
Ru say tiếng dế du dương vĩ cầm
Người tình(*) hẹn lại trăm
năm
Với Sa Đéc, mộng còn thăm thẳm buồn
Thì thôi gởi hết yêu thương
Cho hồng cúc kịp thắm đường làng hoa
Yêu anh yêu trọn quê nhà
Một
Đồng Tháp gọi em và mùa xuân!...
N.G.S
(*): Người tình:
Gắn liền với câu chuyện tình yêu buồn và quyển tiểu thuyết tự truyện nổi tiếng Người
tình của nữ nhà văn Marguerite Duras.
Phan Thị Cẩm Nhung
CẢM ƠN
Yêu thương tặng
mẹ
Cảm ơn đời
cho ta được có mẹ
Một lần
thôi cũng đủ trọn kiếp người
Nghe ầu ơ
trong tiếng khóc tiếng cười
Nghe hạnh
phúc về cả trong tiềm thức
Có những
đêm mẹ ngồi thao thức
Đếm năm
canh ru giấc ngủ tròn
Giá như được
đau thế thay con
Cơn ấm đầu
khi mùa trở gió
Con lớn
khôn từ vòng tay đó
Được vươn
tay hái ước mơ hồng
Buổi đầu ấy
mẹ còn nhớ không
Mẹ và con
cùng vào lớp học
Đến bây giờ
con đã thôi khóc
Mỗi khi buồn
hay trọn niềm vui
Nhưng với mẹ
con vẫn như ngày bé
Cần lắm
vòng tay, khúc hát ru hời…
Cảm ơn đời
cho ta được làm mẹ
Được làm mẹ
để hiểu hơn lòng mẹ
Nhận niềm
đau cho con trẻ nụ cười
Chỉ thế
thôi cũng đủ trọn kiếp người !
P.T.C.N
Bạch Phần
THƯƠNG NHƯ DÁNG
MẸ
Cây lúa thân còng như lưng mẹ
Suốt đời mang giọt sữa nuôi con
Dãi dầu sương nắng nào quản ngại
Gian khó cho ra hạt gạo ngần
Khi lúa đương thì như con gái
Mượt mà uyển chuyển giữa trời mây
Làm đàn cò trắng còn say đắm
Sà xuống ruộng xanh đáp ân tình
Cây lúa dịu dàng
như lòng mẹ
Chở che, ôm ấp lũ hạt non
Bao đời bám đất, nuôi con lớn
Bưng chén cơm đầy chạnh nhớ quê
Bao phen bão lũ, bom cày xới
Cây lúa mong manh vẫn kiên cường
Chắt chiu từ lúc còn ngậm sữa
Vất vả thăng trầm cho hạt thơm
Con về thăm ruộng vào mùa vụ
Nâng hạt thóc vàng nhớ mẹ xưa
Tảo tần, chung thủy như cây lúa
Gieo mầm đưa hạt ngọc vươn xa.
B.P
Lê Ngọc Anh Thư
MAI CON VỀ VỚI MẸ
Mai con lại về với mẹ, mẹ
ơi!
Chăm cội sứ già thay cha, làm cho nhà mình bữa cơm chiều đơn giản
Học mẹ cách nấu món canh chua mà con ăn hoài không biết chán
Cơm ở ngoài kia sao thơm thảo bằng nhà mình!
Mai con lại về với mảnh đất
yên bình
Nơi cha dành hơn cả cuộc đời vun vén
Bụi trúc ngoài vườn hẳn còn non nhưng những đứa con của cha giờ thì đã lớn
Một năm ngồi ăn chung bữa cơm được bao nhiêu lần?
Mấy bận tiễn con đi mẹ cứ đứng
tần ngần
Thương đến thắt cả ruột gan cũng chẳng dám quay đầu nhìn lại
Sợ thấy dáng mẹ liêu xiêu như mấy nhành hoa cải
Sợ một ngày gió thổi... à ơi!
Mai con lại về rủ bọn trẻ
rong chơi
Chạy khắp những triền đê để được mẹ gọi về đánh đòn như hồi con nít
Lẩm nhẩm đếm từng ngày trên tờ lịch
Để mau mau đến tết, về nhà!
Nhiều lúc chẳng còn màn những
danh lợi, xa hoa
Cũng không thiết tha đến một ai ngoài mẹ cha mình nữa
Con có lớn đến đâu cũng cần cho mình một điểm tựa
Sau một hành trình lại trở về nghe mẹ hát ru...
Mai con lại về với mẹ, mẹ
ơi!
Mặc kệ cuộc đời tha hương trôi dạt...
L.N.A.T
Thanh Sen
CAO LÃNH THÁNG BA
Xin chào
Cao Lãnh tháng ba
Sáng nay
chim hót mượt mà phố quen
Dịu dàng
khoe sắc hồng sen
Xa xăm nhớ
nụ cười em thiệt hiền
Lặng thầm
chiếc lá chung chiêng
Gom khao
khát khẽ chao nghiêng bên trời
Chỉ còn đây
chút tình thôi
Chén lòng lỡ rót thương bồi hồi anh
Con đường em nắng vàng hanh
Anh ngồi với Trịnh(*)
mát lành khúc ru
Lời buồn lãng đãng ngơ ngu
Mỏng manh sương khói thiên thu tình gầy
Tháng ba về rộng vòng tay
Trao cho nhau hết tròn đầy yêu thương
Giữa miền hoa cỏ ngát hương
Bỏ buông cõi tạm vô thường
Nhé em!
T.S
(*)Nhạc sĩ Trịnh Công
Sơn
|